Bàn chân đạp ga, tay bấu chặt lớp da ở vô lăng, lòng anh tức giận vô cùng. Điện thoại cùng nửa vạch pin rung lên một hồi chuông liền tắt!
Jungkook giật mình, nhanh chóng gọi lại số điện thoại kia
Jungkook ah.. anh mau đi đi.. đừng có ở đây!
Ami.. Ami..! em ở đâu ?
em không sao.. anh phải mau rời khỏi đây.. Kang— Aaa——
Ami! Ami...!!
Điện thoại chỉ vang lên giọng nói anh gọi tên cô, bên kia đã ngắt liên lạc..
Jungkook khó chịu, bước xuống xe, đập mạnh vào cửa
- Kang Seokchul, ông mau ra đây! Tôi là đến một mình, ông vẫn là không thấy sao, mấy tiếng qua ngoài tôi ở đây không hề có ai! Mau mở cửa Kang Seokchul!!
Jungkook gần như hét lên, nắm đấm vung lên cửa liên hồi, chúng ngày một đỏ..
Kang Seokchul là không để ý đã bị tôi trộm lấy điện thoại và bấm gọi cho anh. Ông đánh tôi một bạt tai sau đó liền giật lại điện thoại. Định bụng ra tay thêm, lại thấy bên ngoài truyền một giọng nói lớn inh ỏi
- hừ.. cậu ta cho tới giờ vẫn ở ngoài đợi mày.. mày đúng là may mắn mới có được cậu ta.. chúng mày như này.. ai mà nỡ để một người sống một người chết.. chi bằng dắt nhau cùng xuống gặp Diêm Vương!
Ông ta gằn từng chữ, bấu chặt vào tóc tôi bắt tôi ngưởng mặt lên nhìn. Khuôn mặt tôi bầm tím quanh gò má, đôi chỗ còn rướm máu, vô cùng thê thảm.
Kang Seokchul đứng dậy, gọi hai tên tay sai của mình
- đến giờ cho hai chúng nó toại nguyện rồi!
Ông để một tên ra mở chốt cửa, trực tiếp kiểm tra xung quanh rồi mới cho Jungkook vào.
Jungkook xông thẳng vào trong, thấy hình ảnh quen thuộc, cơ thể một lần nữa không kiểm soát được, đau đớn và nhớ thương là anh hiện giờ. Đã rất lâu mới có thể nhìn thấy cô, nhưng với bộ dạng này, anh có kiên cường đến mấy cũng không muốn nhìn thấy cô như này lần hai, lần này.. là anh thất hứa.. không thể bảo vệ cô rồi!
Tôi gắng gượng ngồi dậy, đôi mắt nhìn thẳng vào anh, trong lòng cảm xúc vỡ vụn, tôi khóc. Tôi nhớ anh, vô cùng, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy anh trước mặt. Anh là vì tôi mà đến, chỉ cần như vậy là đủ, tôi như nào cũng đã cam lòng..
Jungkook cố gắng giữ bình tĩnh, lúc này nếu anh không ổn định tinh thần, thì mạng của cô cũng không được bảo toàn.
Jungkook yên lặng nhìn sang người bên cạnh đang ngồi trên ghế phía xa, hai bên còn có hai tên to lớn đứng cạnh
- sao.. con gái ta đẹp chứ ?
Đôi mày tôi cau có.. khó chịu nhìn ông
- Kang Seokchul, thả người ra, tôi cho ông thời gian chạy thoát!
Ông ta cười lớn
- mày điên sao ? nếu thả nó ra dễ vậy tao đã thả! Nó khiến tao sống khổ sở như vậy, phải đền bù cho xứng đáng chứ!
- ông muốn gì..? tôi đã không mang cảnh sát tới, tôi là đang cho ông cơ hội tẩu thoát!
- tao muốn nó chết, vậy thôi!
Nói rồi ông ta đứng dậy, lôi sau lưng một khẩu súng nhỏ. Một tên to lớn đi tới chỗ tôi, nắm tóc lôi tôi xềch xệch lại dưới chân ông ta..
Kang SeokChul không chút do dự ngắm thẳng súng vào giữa trán tôi, thẳng tay bóp cò.
Đoàng!
Tiếng súng Jungkook vang lên, ngắm thẳng phía tay Kang Seokchul, may thay, chúng không trúng.
Kang Seokchul chỉ muốn làm một phép thử, liền cười một tiếng, cúi người kéo tôi đứng thẳng dậy, đẩy ra phía giữa.
Tôi lúc này là đứng chính giữa anh và ông ta, bị đẩy mạnh tôi liền ngã gục dưới đất, Jungkook muốn đỡ, liền di chuyển chân bước lại, liền bị ông ta cầm súng lên chĩa thẳng về phía anh
- đứng yên!
Han MinHyun từ nãy tới giờ áp tai vào cửa nghe từng chữ, thấy tiếng súng vang lên, anh không kìm được mà xông vào.
Thật ra lúc trước, Jungkook đã phát hiện MinHyun đi theo mình, anh bảo cậu ở ngoài đợi để mình vào trước, thay vào đó nếu thấy tình hình không khả quan.. hãy gọi cảnh sát!
Han Minhyun không đợi được đội điều tra đến, tiếng súng lớn như vậy lại làm anh thêm hoảng, anh muốn nhìn thấy Ami, liền một mạch xông vào
- Ami! chị..
Nhìn thấy cô nằm gục dưới sàn, hơi thở tiều tuỵ khó chịu.. y hệt hình ảnh năm đó.. Cậu nhìn thấy cô gục đầu dưới chân ông ta khi bị phát hiện nghe lén, còn bị một chân đặt giẫm mạnh lên lưng, vô cùng đáng thương. Cậu không nhịn được hét lớn, lao về phía Kim Ami. Chưa tới gần liền bị hướng súng SeokChul nhắm tới
- Han MinHyun..? hơ.. sao mày lại ở đây.. cũng là vì con điếm này ?
- ông câm mồm!
Thấy hình ảnh cô như này, cậu không chịu được.
- Jeon Jungkook mày thấy không.. con hồ ly tinh này rốt cuộc qua tay bao nhiêu người, để bây giờ ai cũng muốn cứu nó!
- ông đừng bịa đặt!
- mày câm, mày cũng là cái loại phản pháo, tao cho mày công việc, vậy mà không biết thân biết phận, lại dám trở tay!
Ông ta khó chịu, hướng người về phía tôi
- Kim Ami! bây giờ, chúng ta sẽ làm một phép thử nhé, để xem ai mới là thật lòng với cái loại như mày! muốn biết chứ?!
Tôi nhìn thẳng vào ông ta, đương nhiên hiểu hàm ý ông ta nói, nhưng cả người tôi dường như tê cứng, tứ chi mất cảm giác, mắt lờ đờ không thấy rõ. Chỉ thấy ông ta vừa nói xong, nhanh như cắt, giơ súng lên, bóp cò, viên đạn găm thẳng về phía tôi!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFunVip.Net